Social Icons

Pages

Thứ Năm, 23 tháng 4, 2015

VOVINAM LÊN PHIM HOLLYWOOD

Bá tước Rat Sakhorn tại lễ khai mạc Giải vovinam các đội mạnh toàn quốc Cúp Vinatex 2015 - Ảnh: N.K.

TT - Với niềm đam mê vovinam, bá tước của Campuchia và là phó chủ tịch Liên đoàn Vovinam thế giới (WVVF) Rat Sokhorn không chỉ góp công lớn quảng bá vovinam ra thế giới mà còn chuẩn bị đưa võ Việt tiến vào thế giới phim hành động của Hollywood.

Theo đó, đòn thế vovinam sẽ được sử dụng chủ đạo trong bộ phim hành động Fight for life (tạm dịch Chiến đấu để sống còn) do bá tước Rat Sakhorn lên ý tưởng kịch bản và kết hợp với đạo diễn kiêm diễn viên Ace Cruz đang hành nghề tại Hollywood sản xuất.
Đó cũng là lý do cả hai có mặt tại VN để theo dõi Giải vovinam các đội mạnh toàn quốc 2015 đang diễn ra tại Bình Dương nhằm tiến đến sự chuẩn bị cuối cùng. Phim đã chọn xong diễn viên, trong đó đáng chú ý có sự tham gia của diễn viên hành động khá nổi tiếng Michael Madsen (Mỹ) và cựu võ sĩ quyền anh hạng nặng thế giới Evander Holyfield (Mỹ).

Phim hành động “thương hiệu” vovinam

Đạo diễn Ace Cruz cho biết bộ phim dự kiến có kinh phí 2-10 triệu USD và ông sẽ làm hết sức mình để có thể đưa vovinam “tấn công” vào Hollywood. Ông nói: “Lần sang VN này là dịp để tôi chứng kiến tận mắt môn võ vovinam trước khi về lại Mỹ làm việc với các diễn viên và hoàn thiện kịch bản”.
Trong khi đó, bá tước Rat Sakhorn chia sẻ: “Chúng tôi sẽ về bàn với đội quay phim ở Mỹ và dự kiến bấm máy vào cuối năm nay. 10 triệu USD hơi nhiều, tôi nghĩ 4 triệu USD trở lại thì không thành vấn đề. Phim sẽ được quay tại Campuchia, VN, Thái Lan, Philippines và Mỹ. Trong đó, chúng tôi sẽ phải bàn thêm với phía VN để có thể cấp phép cho việc quay phim cũng như tư vấn thêm cho phù hợp để có thể chiếu tại VN cũng như phát đi khắp thế giới. Tôi nghĩ qua bộ phim này, vovinam sẽ càng được quảng bá rộng khắp hơn”.
Không chỉ cơ bản đã đồng ý tham gia phim hành động Chiến đấu để sống còn, cựu võ sĩ quyền anh Evander Holyfield cũng 90% sẽ đồng ý tham gia một đoạn clip ngắn quảng bá cho vovinam sẽ quay trước phim hành động. Cụ thể, Holyfield sẽ mặc trang phục truyền thống của vovinam do võ sư Nguyễn Văn Chiếu ký tặng và sau đó nhận xét về môn võ truyền thống của VN này.
Bá tước Rat Sakhorn cho biết: “Do võ sư Nguyễn Văn Chiếu bị bệnh không thể sang Mỹ quay phim nên chúng tôi sẽ ghi lại clip ông ký tặng lên trang phục vovinam rồi ghép với clip Holyfield mặc trang phục này và nói về vovinam. Holyfield sẽ nói rằng tôi rất tự hào gia nhập đại gia đình vovinam và tôi tin chúng ta sẽ cùng nhau đưa vovinam phát triển”.
Ngoài ra, bá tước Rat Sakhorn còn cho biết hãng phim của ông và đạo diễn Ace Cruz sẽ còn làm một bộ phim cổ tích nhắm đến trẻ em với tên gọi Bạch Tuyết và 12 chú lùn để quảng bá cho vovinam. Kịch bản của phim cũng tương tự như truyện Bạch Tuyết và 7 chú lùn, nhưng cái khác ở phim này là làng của các chú lùn sẽ phải đấu vovinam với nhau để chọn ra 12 chú lùn giỏi võ nhất đi theo bảo vệ Bạch Tuyết. Phim sẽ quay ở những cảnh đẹp tại Campuchia và VN (có thể là ở động Phong Nha).
Cuộc gặp gỡ tình cờ cho võ Việt tiến vào Hollywood
Bá tước Rat Sakhorn và đạo diễn Ace Cruz quen nhau tại SEA Games 27 ở Myanmar vào năm 2013. Khi đó, bá tước Rat Sakhorn đang ngồi trên khán đài danh dự xem các võ sĩ vovinam Campuchia thi đấu đối kháng. Còn đạo diễn Ace Cruz (đi xem người cháu thi đấu nhảy cao cho đội tuyển điền kinh Philippines) lần đầu đi xem môn võ vovinam vì tò mò.
Chứng kiến cảnh bá tước Rat Sakhorn xuống thảm tư vấn cho các võ sĩ Campuchia, Ace Cruz khá ngạc nhiên và sau đó đi hỏi các võ sĩ Campuchia. Khi biết đây là người giỏi vovinam và phát triển vovinam tại Campuchia, Ace Cruz quyết định gặp mặt tìm hiểu. Sau đó cảm thấy ăn ý, họ bắt tay hợp tác với nhau thành lập công ty sản xuất phim tại Hollywood và Chiến đấu để sống còn chính là bộ phim hợp tác đầu tiên của cả hai.
Nói về việc hợp tác với đạo diễn Ace Cruz, bá tước Rat Sakhorn nói: “Tuy chỉ là đạo diễn trung bình ở Hollywood nhưng Ace Cruz phù hợp với tôi và vovinam. Nói vậy bởi đạo diễn nổi tiếng sẽ không nhận làm phim về vovinam hoặc không có thời gian và sẽ đòi chi phí rất cao. Mặt khác, Ace Cruz là đạo diễn ở Hollywood nên sẽ biết thị hiếu của người Mỹ như thế nào về phim hành động để có thể “chinh phục” họ bằng một bộ phim về môn võ vovinam”.
Về phần mình, võ sư Nguyễn Văn Chiếu tỏ ra khá hào hứng khi nói về ý tưởng của bộ phim với các tư thế chiến đấu của vovinam cũng như đoạn clip ngắn quảng bá cho vovinam với sự tham dự của cựu võ sĩ quyền anh Evander Holyfield.
Ông Chiếu nói: “Nếu bộ phim có thể ra mắt, vovinam sẽ càng được nhiều người trên thế giới biết đến. Đó thật sự là điều hạnh phúc”.

Vài nét về bá tước Rat Sakhorn và đạo diễn Ace Cruz

Bá tước Rat Sakhorn sinh tại Phnom Penh, có cha là người Campuchia và mẹ là người Việt. Trong gần 10 năm ở VN, bá tước Rat Sakhorn đã học và tập luyện vovinam dưới sự hướng dẫn của võ sư Nguyễn Văn Chiếu. Năm 2004, ông được Hoàng gia Campuchia phong bá tước nhờ những đóng góp của mình.
Ông hiện là bộ trưởng cố vấn cho chủ tịch Quốc hội Campuchia về kinh tế và đầu tư. Ông cũng là phó chủ tịch Liên đoàn Vovinam thế giới, chủ tịch Liên đoàn Vovinam Đông Nam Á và Campuchia.
Đạo diễn Ace Cruz lớn lên ở Los Angeles (Mỹ). Sau khi tốt nghiệp Trường đại học Sân khấu và Đại học Mỹ thuật, ông bắt đầu sự nghiệp của mình như là một diễn viên sân khấu và sau đó dấn thân vào một số bộ phim Hollywood.
Sau 10 năm trong thế giới sân khấu, Cruz đi học viết kịch bản và làm phim ở Trường USC. Cruz từng làm sáu bộ phim Hollywood trong vai trò viết kịch bản, sản xuất, đạo diễn, diễn viên... Cruz từng đoạt giải tại Liên hoan phim hành động quốc tế ở Hollywood vào năm 2009 với phim Outrage có sự tham gia của diễn viên hành động nổi tiếng Michael Madsen.

Nội dung phim Fight for life

Bộ phim xoay quanh cậu bé người Campuchia có một tuổi thơ bất hạnh và sau này thành danh trên võ đài nhờ vovinam. Mẹ bị một người đốn gỗ lậu của Thái Lan xâm hại có thai khi chỉ mới 17 tuổi và người bố không mong muốn ấy sau đó lại bị một nhóm đốn gỗ lậu khác giết chết. Không có tiền nuôi con, mẹ cậu bé buộc phải đi làm gái phục vụ nhóm khai thác gỗ lậu đó.
Sống trong bối cảnh như thế, cậu bé này đã không tránh khỏi hư hỏng khi lập băng nhóm trộm cắp. Trong một lần lấy trộm máy ảnh của một du khách người Mỹ (Michael Madsen đóng), cuộc đời cậu bé đã thay đổi. Vị du khách này đã cho cậu bé đi học văn hóa nhưng vẫn không thay đổi được cậu bé. Vì vậy, ông gửi cậu bé đến một doanh nhân người Campuchia (bá tước Rat Sakhorn đóng) biết võ thuật với ý nghĩ nhờ “đạo trong võ” giúp cậu bé thay đổi.
Doanh nhân này đã dạy vovinam và sau đó gửi cậu bé sang VN trau dồi thêm với người đứng đầu môn phái (do chánh chưởng quản môn phái vovinam và là phó chủ tịch WVVF - võ sư Nguyễn Văn Chiếu - đóng và chỉ đạo võ thuật cho phim) vì thấy cậu bé lãnh ngộ rất nhanh môn võ này. Tại VN, phim sẽ quay nhiều về võ đường - nơi có nhiều võ sĩ từ các nước trên thế giới tìm đến đất tổ vovinam để học.
Sau khi học thành tài, cậu bé lúc này đã lớn bắt đầu tham gia thi đấu trên các võ đài tự do ở Campuchia, Philippines, Thái Lan rồi sang cả Mỹ thi đấu dưới sự giới thiệu của du khách người Mỹ từng bị trộm máy ảnh và có hẳn một ông bầu (đạo diễn Ace Cruz đóng). Trong những lần cậu bé thi đấu tại Mỹ, một HLV võ đài tự do (do Evander Holyfield đóng) đã rất ấn tượng và có những lần còn ngồi vào ghế chỉ đạo cho cậu bé.
Trong những cuộc nói chuyện sau đó, cậu bé đã thuyết phục vị HLV này đến Campuchia và VN để làm từ thiện với mình cũng như với vovinam.

NGUYÊN KHÔI



Thứ Ba, 21 tháng 4, 2015

BÀI HỌC TỪ THẦY DẬY VÕ

Lúc còn học võ mình luôn có một thắc mắc, tại sao có 1 đòn mà ngày nào thầy cũng bắt tập tới tập lui, muốn tập những chiêu thức mới, thì thầy cũng đồng ý nhưng thời lượng tập không nhiều, chủ yếu là những còn căn bản. Mình chia sẽ bài này mọi người sẽ hiểu vì thầy lại làm như vậy.

Một cậu bé 10 tuổi quyết định học môn võ Judo cho dù cánh tay trái của cậu đã mất trong một tai nạn xe hơi. Cậu theo học Judo với một võ sư Nhật.
Vì tin rằng mình đã học tập rất chuyên cần và sự tiến bộ nên cậu vô cùng thắc mắc tại sao sau ba tháng tập luyên mà thầy chỉ dạy cho mình mỗi một thế võ duy nhất. Cuối cùng, không kiên nhẫn nổi nữa, cậu bé hỏi thầy:
-Thưa thầy, chẳng lẽ con không thể học được các thế võ khác sao?
Ông trả lời:
- Đây là thế võ duy nhất thầy dạy cho con, cũng chính đó là thế võ duy nhất mà con cần phải học.
Tuy không hiểu hết lời thầy nhưng tin tưởng ở nơi thầy, cậu bé tiếp tục tập luyện.
Nhiều tháng sau, võ sư dẫn cậu bé đến tham dự một cuộc thi judo. Cậu bé rất ngạc nhiên khi thấy mình thắng dễ dàng trong hai trận đầu. Trận thứ ba khó khăn hơn nhưng sau một hồi, đối phương mất kiên nhẫn trong các đòn tấn công, cậu bé đã khéo léo sử dụng thế võ và chiến thắng. Vẫn chưa hết ngạc nhiên vì thành công của mình, cậu tự tin bước vào trận chung kết.
Lần này, đối thủ của cậu là một võ sinh cao lớn, to khỏe và dày dạn kinh nghiệm hơn. Vào trận không lâu, cậu bé đã liên tiếp trúng đòn và hòan toàn bị đối phương áp đảo.
Hết hiệp đầu, sợ cậu bé bị thương, trọng tài ra hiệu để kết thúc trận đấu sớm nhưng người thầy của cậu không đồng ý:
- Cứ để cậu bé tiếp tục. Võ sư yêu cầu.
Ngay sau khi trận đấu bắt đầu lại, đối phương phạm phải sai lầm nghiêm trọng: anh ta coi thường đối thủ và mất cảnh giác. Ngay lập tức cậu bé dùng thế võ duy nhất của mình quật ngã đối phương và khóa chặt anh ta trên sàn. Cậu bé đã đọat chức vô địch. Trên đường về, hai thầy trò ôn lại các thế đánh trong từng trận đấu.
Lúc này cậu bé mới thu hết can đảm nói ra cái điều ám ảnh trong đầu mình bấy lâu nay:
- Thưa thầy, làm sao con có thể trở thành vô địch chỉ với một thế võ như thế?
- Con chiến thắng vì hai lý do. Người thầy trả lời.
- Lý do thứ nhất, con gần như đã làm chủ được một trong những cú đánh hiểm và hiệu quả nhất của môn võ này. Lý do thứ hai, cách duy nhất mà đối thủ của con phá được thế võ đó là họ phải giữ chặt cánh tay trái của con lại mà con lại không có cánh tay trái.
Đôi khi, một điểm yếu của ai đó lại trở thành điểm mạnh vững chãi nhất của họ. Có ưu điểm là một điều tốt nhưng nếu có thể biến khuyết điểm thành lợi thế lại càng là một điều kỳ diệu hơn. Hãy tin vào chính mình, bạn có thể làm được tất cả!

Vovinamhanam.com


"CON NHÀ VÕ"


“Con nhà võ” được sử dụng không phải để nói đến những người con, cháu trong một dòng võ mà là bao gồm tất cả những người đã chọn con đường võ nghiệp để đi theo suốt đời.
Đối với con nhà võ, nếu làm thầy thì việc đại nghĩa là tận tụy dạy dỗ cho học trò nên người hữu dụng mà không ngại hao tâm tổn trí, là bảo tồn, lưu truyền, phát triển môn võ cổ truyền cuả dân tộc cho võ lâm chứ không chỉ cho riêng mình, là nâng cao uy danh của môn võ cổ truyền trở thành niềm tự hào của con dân đất Việt mà không kể công lao.
Con nhà võ nói năng lưu loát nhưng không khoác loác, khoe khoang, không ma mị để lừa dối người khác và cũng không chịu để cho người khác tâng bốc mình bằng cách “thêm muối, dặm đường”, chuyện không dựng lên nói có.
Con nhà võ không để cho báo chí viết về mình là “đệ nhất thiên hạ”, là “người vàng, người ngọc”, là “người duy nhất còn nắm giữ thập bát ban võ nghệ”, là “võ sĩ thóp bụng giữ chặc đầu đối phương rồi phình ra cho đối phương ngã ngửa trên võ đài phải chở vào bệnh viện cấp cứu”, ...
Đối với con nhà võ thì việc giữ chữ tín hết sức quan trọng. Nó là thước đo phẩm chất của từng con người. Con nhà võ không thể nói “huyên thuyên chi địa” đầy rẫy những lời hứa hẹn. Thực tế thì những lời huyên thuyên, hứa hẹn ấy chỉ để đề cao cá nhân, để chứng tỏ là mình đang nắm nhiều quyền lực và để phỉnh dụ người khác ủng hộ những việc đang làm của mình. Những lời huyên thuyên ấy không bao giờ là sự thật.
Khi nói đến con nhà võ, người ta nghĩ ngay đến những người nghĩa khí, có lòng dạ ngay thẳng, “ăn to nói lớn”, giữ chữ “tín”, và đề cao lòng tự trọng.
Người nghĩa khí là người hào hiệp, người sẵn sàng chấp nhận hy sinh cho việc nghĩa.
Việc nghĩa ở phạm vi hẹp là việc ra tay cứu giúp người khác đang gặp khó khăn, hoạn nạn, đang sa cơ thất thế, việc ra tay đó được gọi là “nghĩa cử”. Khi người nghĩa khí đã ra tay nghĩa cử thì họ không sợ gian nguy, chỉ nghĩ đến hy sinh cho người khác
Việc nghĩa ở phạm vị rộng là công việc đại sự, lớn lao, mang lợi ích đến cho nhiều người, việc đại sự đó được gọi là “đại nghĩa”. Khi người nghĩa khí đã tham gia đại nghĩa thì họ sẵn sàng dấn thân, gánh vác công việc nặng nhọc, tự nguyện chấp nhận hy sinh, thiệt thòi về phần mình.
Con nhà võ không tu dưỡng, rèn luyện để trở thành thần thánh, cũng không để thành bậc đại trượng phu. Họ chỉ rèn luyện cái “Đức” cả đời để xứng đáng với mỹ từ “Con nhà võ” mà nhân gian tôn tặng.

Vovinamhanam.com

VÕ HỌC VÀ NGƯỜI HỌC VÕ

 

Người đời, kể cả nhiều người tập võ thường hiểu một cách khá đơn giản, phiến diện về võ học. Họ thường cho rằng học võ đơn thuần là giúp người ta tăng cường sức khỏe, sự dẻo dai và nhất là giúp người ta khắc địch thủ, thắng bằng những kỹ thuật chiến đấu.

Hiểu như vậy chưa đúng lắm. Thực vậy, ngoài những điểm nêu trên, võ học còn mang lại cho ta những đức tính vô cùng đáng quý trong cuộc sống, đó là lòng dũng cảm, sự trầm tĩnh, khiêm nhường, vị tha, nghị lực và sức chịu đựng. Người học võ am hiểu được võ học chỉ dùng vũ lực để giáo hóa cảnh tỉnh đối phương chứ tuyệt nhiên không phải để thỏa mãn sự hiếu thắng của mình. Tuy nhiên, việc dùng vũ lực là hết sức hạn chế. Người học võ phải luôn tự kiềm chế mình, nhường nhịn để tránh dùng vũ lực, đó chính là sự rèn luyện võ đạo. Người võ sĩ thấm nhuần tinh thần võ học phải là người hiếu hòa, khiêm nhượng, có thể đánh thắng đối thủ, nhưng không đánh mà dùng cách ôn hòa để giải quyết, đó là tinh thần thượng võ. Tuy nhiên,muốn thắng người trước hết phải thắng mình, phải thắng được sự khiếp nhược hay tức giận ở mình.
Tập võ để khỏe mạnh, chiến đấu tốt đã khó, nhưng để thấm nhuần tinh thần thượng võ của võ học càng khó vô cùng. Do đó, người luyện võ phải luôn tự trau dồi cho bản thân mình những điều cần thiết đã thấm nhuần tinh thần võ học.

Kiến thức võ học

Kiến thức võ học mênh mông như biển. Ngoài việc phát huy những kiến thức cổ truyền, ta còn phải luôn luôn học hỏi kiến thức nước bạn, rút ra những cái tinh hoa, cải tiến cho hợp với thể trạng và tinh thần dân tộc ta.

Sức mạnh tiếm ẩn

Sức mạnh trong võ thuật có hai dạng chính: Sức mạnh có thể thấy được và sức mạnh tiềm ẩn.
Sức mạnh có thể thấy được là do rèn luyện ngoại công: Chạy nhảy, múa quyền, luyện cước, vận khí, điều tiết kết hợp với suy tưởng. Sự gạt bỏ tạp niệm, tập trung suy tưởng và vận khí đúng cách sẽ giúp ta phát huy hết được những năng lực to lớn tiềm tàng trong người cũng như hấp thụ những năng lượng không nhỏ trong thiên nhiên (Khí trời, ánh dương, …).


Chịu đựng

Trong luyện tập có nhiều gian khổ, nếu không có sức chịu đựng thì khó lòng tới được thành công.
Rèn luyện sức chịu đựng cũng là rèn luyện tính kiên nhẫn và nghị lực.
Có được ba điều này, ta có thể dũng cảm vượt qua được mọi gian nan, trắc trở trong cuộc đời.

Điềm tĩnh

Điềm tĩnh chính là yếu tố không thể thiếu trong đức tính một người luyện võ. Vì chỉ khi thật điềm tĩnh, ta mới có thể lý luận một cách logic, tìm xem cách thức giải quyết tối ưu trong hoàn cảnh khó khăn, nhất là trong hoàn cảnh phải dùng lực để giải quyết.

Tự tin

Người học võ không thể thiếu đức tự tin. Phải tự tin mới có thể thắng người hay tự thắng mình, nếu không tự tin, ắt thất bại sẽ tới. Tuy nhiên tự tin, biết mình, nhưng cũng phải biết người, như thế ta mới tránh được những thất bại đáng tiếc.

Kết luận

Khi đã có được một kiến thức võ học rộng rãi, một sức mạnh tiềm ẩn, một sức chịu đựng, có sự điềm tĩnh, tự tin … và một ý chí không ngừng học hỏi trau dồi sáng tạo, chắc chắn bạn sẽ đạt tới được những đỉnh cao mà bạn không ngờ. Tuy nhiên trong võ học thì không biết đâu là đỉnh cao nhất, vì như tôi đã nói: Võ học là mênh mông vô cùng cũng như tâm hồn con người vậy. Và chính trên con đường đi tới cái vô tận ấy, ta sẽ có được một món quà vô giá: ĐẠO ĐỨC VÕ HỌC.

Lão võ sư Trần Tiến - Chưởng môn Thiếu Lâm nội gia quyền.​


 

ĐỘC CÔ CẦU BẠI CỦA LÀNG SAMURAI NHẬT BẢN

Miyamoto Musashi- Độc cô cầu bại của làng Samurai Nhật Bản

Trong truyện kiếm hiệp Trung Quốc chắc chắn các nhân vật KIều Phong, Độc Cô Cầu Bại, Đông Phương Bất Bại,... dù tốt hay xấu, gian tà hay nghĩa hiệp vẫn để lại trong tâm trí chúng ta một vài ấn tượng nhất định nhờ võ công cái thế của họ. Nhưng rất nhiều nhân vật như vậy, chúng ta tự hỏi liệu chuỗi bất bại như vậy có tồn tại, nhất là trong thời đại ngày nay, bảng phong độ thi đấu của các võ sĩ boxing, mma luôn nói điều ngược lại (một vài võ sĩ boxing, mà có chuỗi trận bất bại rất dài tuy nhiên đều dưới 20 trận).

Bài viết hôm nay xin được giới thiệu về một võ sĩ đã làm nên tên tuổi của mình trong một môi trường vô cùng khắc nghiệt Samurai. Ông đánh bại đối thủ trưởng thành năm 13 tuổi. Là tac giả của cuốn Ngũ Luận Thư nổi tiếng trong giới võ học.
Có lẽ điển tích sau đây đủ nói về uy danh của Miyamoto Musashi trong giới Samurai Nhật Bản.
Một ngày nọ, có bốn kiếm sĩ đi vào một quán rượu, họ một võ sĩ khác rách rưới nhưng mang hai thanh gươm tuyệt đẹp, bốn người họ mưu việc với nhau là sẽ tìm cách kiếm được một gia tài nhỏ từ hai thanh kiếm. Họ uống rượu giả vờ nói móc để nhử Musashi đấu kiếm nhưng vị võ sĩ rách rưới chẳng để tâm. Sau một hồi im lặng vị võ sĩ rách rưới cầm đũa lên và gắp liên tiếp 4 con ruồi. Bốn kiếm sĩ kia sau đó lập tức nhanh chân thoát khỏi quán. Sau này họ mới biết được vị võ sĩ kia chính là Musashi tên tuổi và mừng vì Musashi đã để họ đi.
Kiếm sĩ huyền thoại Miyamoto Musashi được sinh ra ở tỉnh Harima tên sinh thời của ông là Shinmen Takezo. Trong tự truyện ông rất ít đề cập đến tiểu sử bản thân. Thay vào đó là nhũng chiến công trong các cuộc đọ kiếm tay đôi. Ông đánh bại đối thủ đầu tiên vào năm 13 tuổi. Theo sau đó, ông đánh bại một võ sĩ nổi tiếng Akiyama của tỉnh Tajima. Sau năm 1600, ông lưu lạc tới Tokyo và dính vào cuộc chiến nổi tiếng với trường phái Yoshioka và giành chiến thắng. Ông kể lại mình đã tham gia vào 60 cuộc đấu tay đôi và luôn giành chiến thắng và điểm nối bật là ông rất điêu luyện trong việc dùng cả hai thanh kiếm trong khi giao đấu. Một là thanh trường kiếm quen thuộc, thanh thứ hai là một thanh kiếm tre gọn nhẹ, nhưng rất lợi hại trong tay ông.
Về sự nghiệp nhà Binh, Ông từng tham gia vào cuộc bảo vệ lâu đài Osaka thời chiến, ngoài ra ông còn tham dự cuộc nổi loạn Shimabara, điều này rất khó chứng minh. Tuy nhiên, sự nghiệp võ thuật và các trận đấu của ông là có căn cứ, đặc biệt cuộc đối đầu của ông với thương sĩ nổi tiếng Inei và cuộc đối đầu với kiếm sĩ tên tuổi khác Sasaki Kojiro. Ngoài tài năng với thanh gươm ông còn vẽ tranh.
Ông ít tập trung vào vẽ bề ngoài của mình, làn da ông chịu nhiều dị dạng là kết quả của nhiều trận giao đấu. Sau trận đấu với Sasaki ông tập trung vào việc hoàn thiện mình với tư cách là kiếm sĩ. Ông dành thời gian để du ngoạn và suy ngẫm về võ thuật.
Tác phẩm nối tiếng trong giới võ học của ông là Ngũ Luận Thư. Ông hoàn thành nó vào năm 1645 và mất trong năm đó.

Vovinamhanam.com



VÕ THUẬT TRONG TRÁI TIM TÔI

 

Tập luyện võ thuật học sinh sinh viên sẽ rèn tâm, mở trí, tự tin vào bản thân, tự tôn, tự tin tự hào dân tộc, gắn kết và gần gũi nhau hơn, nâng cao tinh thần tự lực dân tộc trong thời đại mới.

Khi tôi 9 tuổi thì cha tôi ra đi. Tất nhiên lũ bạn nhanh chóng gắn cho tôi cái mác “thằng chết non”. Thật nhục nhã và đau đớn nhưng chưa bao giờ tôi nói với người mẹ lam lũ của tôi một lời. Một buổi tối, mẹ gọi tôi lại vừa khóc vừa nói “con à, các bác mày bảo bố mày chết rồi chúng mày không ai dạy”. Tôi chưa đủ tuổi để ngấm nhưng chắc chắn một điều câu nói đó đã đi cùng tôi đến hôm nay và sẽ đi tới hết cuộc đời này, nó sẽ là động lực để chứng minh sự trưởng thành của một đứa trẻ mồ côi cha sớm.
Năm 1998 tôi thấy các bạn đi tập võ tại một võ đường của huyện cách nhà tôi 5km mang tên Võ Đường Phúc Thọ Môn phái Bình Định Gia. Tuy sinh ra không phải là con nhà nòi về võ thuật nhưng tôi đã bắt đầu thấy thích võ từ đó. Tôi thường nói dối mẹ đi đá bóng vào những buổi chiều để dành thời gian đó vào tập luyện võ thuật. Khi đó hai thầy dạy tôi là HLV Lê Trung Đông và HLV Nguyễn Quang Đồng của môn phái Bình Định Gia.
Một thời gian dài luyện tập, tôi được thầy cho đi biểu diễn các bài quyền tập thể tại Hội diễn võ thuật Hà Nội, niềm kiêu hãnh với đông đảo các môn phái đã khiến chúng tôi tan vào những bài trình diễn và giành Huy chương Vàng.
Tháng 9 năm 2002, thầy gọi tên tôi lên đứng lớp và bắt đầu từ lúc đó tôi trở thành trợ giáo võ đường đi dạy các em vào tập sau. Lần đầu tiên tôi đứng trước một tập thể lớp võ khoảng 60 người hô hét cho các võ sinh tập luyện. Tôi luôn nhắc nhở học viên về những triết lý tiền bối để lại như “Văn không có võ thì văn nhu nhược – võ không có văn thì võ bạo tàn”. Hoặc “Quyền cước tinh thông chưa phải đủ – Rèn đức luyện tài phải song đôi”.
Tôi cảm thấy tự hào khi mình là người đầu tiên đưa võ thuật vào chương trình hội diễn chào mừng các ngày lễ lớn của Trường Cao đẳng nghề cơ khí nông nghiệp trực thuộc bộ Nông nghiệp và phát triển nông thôn nhân dịp kỷ niệm ngày nhà giáo việt nam. Là người đầu tiên xây dựng tinh hoa văn hóa võ thuật học đường truyền dạy võ thuật cho HSSV nhà trường dưới sự quản lý của Hội sinh viên. Đặc biệt hơn nữa là tham gia biểu diễn tại sân chơi chúng tôi là chiến sỹ năm 2010. Trong 6 năm tham gia chương trình sinh viên tình nguyện thì võ thuật của trường tôi như một thương hiệu để quảng bá hình ảnh của nhà trường. Những vùng quê dù là vùng cao hay đồng bằng, người kinh hay người dân tộc thiểu số họ cũng đều chào đón chúng tôi bằng những tình cảm nồng hậu mà chan chứa tình người.
Tôi biết, dù ai có nói về hoàn cảnh của tôi đi nữa, nhưng không bao giờ tôi để xảy ra chuyện “mất dạy”. Tôi đã cố gắng đi ngược lại với những nhận định người dân tự đưa ra và họ tự cho rằng nó đúng. Tôi học võ, học đạo, tôi chăm sóc mẹ và em trai tôi. Và tôi vẫn luôn là một người thầy gương mẫu.
Với mong ước tinh túy của võ thuật cổ truyền là triết lý nhân văn sống được duy trì và tập luyện ở mỗi người dân Việt Nam, làm tăng thêm niềm tự hào dân tộc. Tôi đã và đang xây dựng đề tài nghiên cứu phát triển võ thuật trong tuổi trẻ học đường và mong rằng sau một gian ngắn khi đề tài của tôi hoàn thiện đề tài thì võ thuật sẽ có cơ hội thay thế cho các trò chơi game vô bổ.
Tôi cũng hy vọng các cấp, ban, ngành, Chính phủ và Bộ giáo dục đào tạo điều kiện quan tâm nhiều hơn nữa tới vấn đề phát triển võ thuật tập luyện tại các nhà trường như những giờ thể dục. Tập luyện võ thuật học sinh sinh viên sẽ rèn tâm, mở trí, tự tin vào bản thân, tự tôn, tự tin tự hào dân tộc, gắn kết và gần gũi nhau hơn, nâng cao tinh thần tự lực dân tộc trong thời đại mới.
Qua tập luyện võ thuật học sinh sinh viên sẽ có sức khỏe sung mãn để học tập, rèn luyện và đưa dân tộc Việt Nam lên một tầm cao mới. Tất cả quý vị và các bạn khi đọc bài này xin ủng hộ nhiệt tình để đề tài võ thuật của tôi sớm được đưa vào giảng dạy tại các trường học các bạn nhé.
Khuất Quang Trung/ Vĩnh Phúc

SỰ LÔI CUỐN "KỲ DIỆU" CỦA VÕ THUẬT

 

Tự thân võ thuật đã có một sức hút rất lớn đối với con người, nhất là thanh thiếu niên. Võ thuật đáp ứng và thoả mãn được tính hiếu động, nâng cao thể trạng, phát triển năng lực tự vệ, tấn công cho người tập. Ngoài ra sự trình diễn mang tính chất thẩm mỹ cao hoặc các công phu đặc dị cũng chinh phục cảm quan của đại đa số quần chúng nhân dân, các giới, các ngành …

Đi sâu vào lãnh vực mênh mông của võ học, tri thức ta tăng tiến dần lên, quan điểm về võ thuật được đúng đắn hơn, đời sống tinh thần phong phú thêm… Thế là sức hút đã đưa ta vào quỹ đạo nhất định, khó thay đổi. Nhiều người thầy võ cho đó là “Nghiệp” phải theo đuổi mãi, dù rằng trên đường lưu chuyển đã từng gặp không ít khó khăn trở lực.
Võ thuật là một chuyên khoa sâu, một ngành văn hoá nghệ thuật do con người tạo ra và di dưỡng. Võ thuật chỉ được xây dựng trên một chủ thể duy nhất, đó là con người và chính con người sẽ làm cho võ học ngày càng một cao rộng phong phú hơn – Sự tương tác hỗ căn.
Lịch sử phát triển của võ thuật gắn liền với đà tiến hoá của loài người. Thuở ban đầu các động tác chiến đấu rất thô sơ, chỉ là những cái tát, vồ, chụp, đấm, đá đơn giản, dần dần được tinh vi hoá sao cho từng tư thế phát đòn phải được hoàn thiện, thuận lợi nhất, nhanh mạnh nhất, hiểm hóc nhất, che giấu được chỗ hở tốt nhất…
Tùy theo vị trí địa lý, nhân chủng và lịch sử đấu tranh của mỗi dân tộc, mà các trường phái võ thuật được hình thành và có vóc dáng riêng, hoặc thiên về quyền, hoặc thiên về cước, có phái chuyên về vũ khí, hoặc phát triển sâu về khí công, nội công, ngạch công, nhuyễn công v.v.
Về mặt lý luận môn nào cũng có lý lẽ riêng; về mặt huấn luyện, phái nào cũng có chương trình và các phương thức tập luyện đặc thù. Nhìn chung tất cả đều hay, chỉ tiếc đời người không đủ thời gian và điều kiện để tập hết các môn; thế nên tùy hoàn cảnh, tùy sở thích, tùy cơ duyên mà người tập môn nầy, kẻ khác tập môn khác, tạo nên bầu không khí sinh hoạt võ thuật đặc sắc lan rộng khắp nơi.
Tuy nhiên thời gian cũng sàng lọc để loại bỏ những gì không phù hợp, không đúng hướng với đà tiến bộ con người. Có những môn võ mất dần sức hút đến nỗi không còn cần thiết trong đời sống nhân loại, người ta không quan tâm mặc dù môn ấy được dựng thành phim như huyền thoại; xem để giải trí thì được, chứ không ai muốn phải mất thời gian công sức tập luyện những công phu chẳng phù hợp với xu thế thời đại nữa.

                                   
Đáng buồn hơn, ở trường hợp một số môn phái mạnh khác cũng đang kiệt dần sức hút vì mất đoàn kết do mâu thuẫn nội bộ; họ mãi lo tranh giành với nhau các tư lợi nhỏ nhen, những hư danh rỗng tuếch. Thời gian và tâm trí bị mất mát qua các cuộc đấu đá bôi bẩn nhau thay vì lo tập trung tìm tòi, nghiên cứu, hội thảo, bàn luận, chen vai góp sức để làm giàu tài sản chung, khiến cho tinh hoa thui chột, nghệ thuật bị xa dần nguồn cội. Người ngoài nhìn vào vừa chê cười vừa mất lòng tin, người cùng môn phái chỉ biết thở dài ngao ngán.
Bất kỳ loại tài sản nào muốn tồn tại truyền đời cũng đều trông cậy vào thế hệ kế thừa, nhất là dạng tài sản về văn hoá nghệ thuật. Một môn phái võ đạo cũng không vượt qua qui luật ấy. Thế hệ đi sau phải được tiếp nhận đầy đủ các tinh hoa của nghệ thuật đề làm hành trang tiếp bước cha anh. Ví dụ: Dạy cho đệ tử một miếng võ không những chỉ dạy cho thuộc mà còn phải biết cách dạy để trở thành phản xạ, biết triển khai sử dụng sao cho có hiệu quả. Dạy múa một bài quyền ngoài việc thuộc bài ra, phải hướng dẫn cách bộc lộ được ý nghĩa thâm sâu tàng ẩn, để các động tác được thể hiện bằng sự thông minh trí tuệ, trong khuôn phép Kí Hoà, Tâm Định, Thần Minh. Giống như việc dạy hát của khoa Thanh Nhạc; thuộc bài hát và hát có kỹ năng như phát âm tròn vành rõ chữ, cách ngân nga nhấn nhá đúng cao độ, trường độ dòng nhạc và cường độ biểu lộ tình cảm trong bài hát.
Nếu dạy hời hợt, không tránh khỏi học cũng hời hợt, nghệ thuật bị phôi pha sau từng đợt kế thừa, sức hút bị yếu dần trước khi mất hẳn, người trong cuộc cũng bị mất phương hướng trước một thứ nghệ thuật phi nghệ thuật.
Để làm tốt công việc giảng dạy, ông thầy võ cần trang bị cho môn sinh ba thứ chất: Tố Chất, Tính Chất, Phẩm Chất – gọi là : Tam Chất đồng tập – để làm vốn liếng cơ bản cần có ngõ hầu đủ bản lĩnh nhận lãnh trách nhiệm vụ kế thừa .

1.TỐ CHẤT:

Đó là năm tố chất thể lực: – Nhanh – Mạnh – Bền – Khéo – Dẻo.
* Nhanh: Các động tác võ thuật được tập trở thành phản xạ, phát ra với tốc độc cao, phù hợp với tình huống diễn biến, đúng thời điểm, chính xác như ý muốn. Cần chú ý các bài tập bổ trợ về phản xạ có điều kiện, phản xạ tự nhiên.
* Mạnh: Sức phát đòn có cường lực lớn, các cú đấm, ngọn đá thể hiện được uy lực dũng mãnh. Lực phát được bắt nguồn từ đan điền, lan ra tay chân bởi các yếu tố hợp lực và các yếu quyết dụng nội lực.
* Bền: Khả năng thực hiện một khối lượng vận động lớn, kéo dài sự duy trì năng lượng cơ và các trạng thái sinh hoá của cơ thể. Mức độ sung sức ban đầu được nâng cao theo ngày tháng tập luyện (tất nhiên có mức bão hoà).
* Khéo: Sự phối hợp đồng bộ của nhiều động tác vi tế phức tạp, nói lên khả năng thực hiện độ khó, sự luyện tập dày công và làm chủ thần kinh.
* Dẻo: Sự mềm dẻo uyển chuyển, vận động có nghệ thuật nhờ vào khả năng mở khớp ở biên độ rộng trên toàn thân thể.
    

Các tố chất thể lực nêu trên rất cần thiết cho người luyện võ. Có những trường hợp bẩm sinh đã hội đủ cả năm tố chất, người ta gọi đó là thiên bẩm, hay năng khiếu; nếu được luyện tập đúng mức có thể đạt tớiđỉnh cao võ thuật. Trong trường hợp không hội đủ cả năm, vẫn có thể thành công với điều kiện luyện tập thật chuyên cần – Cần cù bù năng khiếu – tuy nhiên vầt vả hơn là tỉ lệ đạt thấp hơn. Tiếc thay có những trường hợp – Tiên Thiên Toàn Túc, Hậu Thiên Bất Túc – sinh ra đã có những tiền tố nhưng không được đào tạo đúng hướng, đúng cách, đành hoài phí đi một nhân tố đầy đủ khí chất, gân cốt tốt tươi.
Tóm lại cái giỏi của ông thầy võ là biết phát triển năng khiếu, và cũng biết biến sự Bất Túc thành Toàn Túc. Sức hút trở nên mạnh mẽ cũng từ chỗ này, vì đã mang được võ thuật đúng nghĩa đến cho mọi người bằng tâm đức và tài năng chân chính.

2.TÍNH CHẤT:

Sự hiểu biết về lý luận võ học: Chính là nền tảng vững chắc cho sự thành đạt trong lãnh vự võ thuật. Có người theo tập luyện nhiều năm nhưng vẫn còn mù mờ vì không thông hiểu được các ý nghĩa chiều sâu mang tính uyên thâm, chỉ nắm bắt đường nét rồi suy diễn theo nghĩa thông thường để rồi bỏ qua những đặc trưng qúy giá vế tính triết học, tính sinh học, tính mỹ học, tính võ học của những bài bản, kỹ thuật, hay bài tập trong môn phái. Hiểu biết không cao, tất nhiên tính chất cũng tầm thường, mất phương hướng, lệc qũy đạo vì thiếu lực hút của một nghệ thuật đúng nghĩa.
Xác định quan điểm đúng đắn về võ thuật: Là điều cần thiết để người tập võ thấy được đích đến và ý nghĩa thành tựu. Quan điểm sai, luyện tập sẽ chệch hướng, thay vì đi thẳng vào trọng tâm của chủ đề, nhanh chóng nắm bắt cái cốt lõi tinh túy, thì họ chỉ đi những vòng hời hợt bên ngoài, uổng phí thời gian công sức, cuối cùng mang tâm trạng chán nản, thiếu tự tin vì càng học tập càng bị lẫn quẩn.

                            

Sự đam mê và niềm tin: Là nguồn động lực đẩy ta vượt những khó khăn trên hành trình đến với võ đạo. Thiếu đam mê và niềm tin, ý chí sẽ không vững, nghị lực sẽ không bền, dễ bỏ cuộc nửa chừng và nuối tiếc đoạn đường đã qua.
Nhiệt huyết và năng động: Là lòng hăng hái, không ngại việc, không sợ khó và tháo vát tạo ra nhiều cơ hội để đến thành công. Tuổi trẻ thiếu nhiệt huyết, năng động cũng vô ích như ông già thiếu kinh nghiệm. Cuộc sống không chờ đợi hay thiên vị kẻ lười nhác. Hãy sống thật, sống hết mình, biết chọn đích sống và phấn đấu với sự nỗ lực toàn tâm toàn trí.

3.PHẨM CHẤT:

Tính kỷ luật trong tập thể: Là đức tính cần thiết của con nhà võ, nói lên sự hoà mình, khiêm tốn, biết tự chế, tôn trọng cộng đồng. Sinh hoạt võ thuật rất trọng nghi thức (nhưng không hình thức cứng ngắt) nhắm mục đích giáo dực tính trọng kỷ luật cho môn đồ. Giữ môn qui nghiêm cẩn, là giữ giếng mối cho môn phái được tồn tại và phát triển lâu dài. Vô kỷ luật, ngang tàng ương bướng, gây rối đều là tánh xấu, là tai họạ của tập thể, cộng đồng.
Hàm dưỡng tu tập tinh thần võ đạo: Điều nầy ta phải làm cả đời bằng ý thức và sự nghiêm túc, vì tinh thần võ đạo luôn hiện diện trong đời thường. Những kinh điển, giáo điều giúp ta nắm vững các mẫu mực nhưng cuộc sống lại cho ta kinh nghiệm. Thiện ác tốt xấu luôn song hành và cọ sát, đôi khi nẩy lửa và đổ vỡ, nhưng nhờ đó mới hiểu được thế nào là võ đạo để chiêm nghiệm, để ngộ và sùng bái.
Cách đối nhân xử thế: Dù ta mạnh nhưng không được phép cho mình là kẻ mạnh vì người có võ dễ bị ngộ nhận là võ phu, võ biền. Đừng để mờ lương tri hầu phân biệt cho rõ đúng, sai, thiện, ác mà dẫn dắt hành động. Hãy trọng nhân nghĩa và công bằng với mọi người; khi cần phải biết thể hiện tính hiệp sĩ cứu nhân độ thế.
Đức bao dung, lòng nhân ái: Đây là phẩm hạnh tốt đẹp và cao cả nhất, là chất liệu thu phục, cảm hoá người tốt nhất. Hãy thực hiện thường xuyên trong đời sống dù là những việt nhỏ nhặt, chắc chắn sẽ có một lực hút rất lớn đối với mọi người chung quanh.
Muốn thành công trong lãnh vực võ thuật, phải luyện tập một cách nghiêm cẩn. Ranh giới giữa đúng và sai rất mong manh. Tập chệch một tí thôi, sẽ hình thành thói quen theo hướng lệch lạc, rất khó chỉnh sửa về sau, ngày càng xa rời đích đến.
Tố chất, tính chất và phẩm chất không thể đứng độc lập riêng lẻ, mà phải giao thoa, hỗ tương để làm trụ cột vững vàng xây nền nghệ thuật, phát sức hút mãnh liệt với tha nhân đào tạo tốt các thế hệ kế thừa tiếp nối thừa kế một tài sản có giá trị thật sự, gieo nhân tốt cho công cuộc phát triển ở tương lai mai sau.

(Vovinamhanam.com)